
Chồng bà Điêu Thị Bòn là một nhà giáo mẫu mực. Nhưng một hôm ông hiệu trưởng mời thầy lên và lựa lời hỏi ông:
- Thưa thầy! Tôi nghe nói thầy bán điểm cho sinh viên. Việc đó có không ạ ?
Ông thầy sửng sốt nói:
- Thưa hiệu trưởng! Làm gì có việc đó. Nhưng để tôi xem lại. Nếu có tôi xin chịu trách nhiệm.
Về nhà thầy hỏi bà Bòn vợ thầy:
- Mình ơi! Tôi không hiểu tại sao tháng này đời sống nhà mình lại khá hơn trước ?
- Ông thì biết cái quái gì! Bà nói.
- Bà đã làm gì vậy?
- Tôi bán điểm cho sinh viên của ông.
- Bà làm thế nào?
- Một điểm 5 đồng,hai điểm 9 đồng, ba đ...
- Để làm gì ?
- Để kiếm chác thêm.
- Sao bà lại làm thế ?
- Túng thì phải tính chứ sao ?
- Nhưng mà của phi nghĩa có giàu đâu !
- Càng trượt lắm chúng càng phải chi nhiều.
- Dẹp! Dẹp!
Sau này, không bao giờ thầy cho ai điiểm kém.

Năm nào cũng có rất nhiều giáo viên ra trường, họ không thích làm việc xa nhà vì có những khó khăn cản trở họ.
Năm ấy nữ giáo viên tân khoa Diệu Thị Vợi được giữ lại trường làm cán bộ giảng dạy. Để trở thành giáo viên thực thụ, cô phải viết một bài lí thuyết ngắn nói về chuyên khoa của mình. Trước khi thi viết, cô đã đi xem bói. Thầy bói phán:
- Hãy làm hai việc: Thứ nhất, cô là thí sinh mệnh hỏa, giám khảo mệnh thủy mà thủy lại khắc hỏa nên cô phải biện một cái lễ để cúng quan Hà Bá. Thứ nhì hệ trọng nhất, cô phải làm một số phao thi để đề phòng mọi bất trắc.
Cô đã làm như lời thầy bói. Trong khi thi viết, cô rút từ trước ngực ra một trong số những phao thi và nháy mắt xiin giám thị để cho cô được chép.
Sau đó cô lên gặp giám thị.
Ông giám thị nói:
- Cô trượt mất rồi.Cô được điểm 'không'.
Cô sững sờ hỏi lại ngay:
- Sao thế ạ? Em bị chết đuối rồi!
- Cô đã chép nhầm phao.
- Sao lúc ấy thầy không nhắc em?
- Vì cô đã dặn tôi "Để cho em chép thoải mái".

Một nữ sinh viên cử tuyển phải viết một bệnh án để thi chuyển khoa. Cô lấy hồ sơ bệnh án trẻ em thay cho hồ sơ bệnh án người lớn. Cô vào buồng bệnh và hỏi bệnh nhân:
– Chào cụ! Cụ tên gì ?
– Thưa bác sĩ ! Tên tôi là Nguyễn Văn Bé.
– Con trai hay con gái?
– Tôi là đàn ông.
– Cảm ơn cụ. Cụ mấy tuổi?
– Tôi bảy mươi nhăm tuổi.
– Tuyệt! Mẹ cụ có vào đây với cụ không?
– Bu tôi mất rồi.
– Xin lỗi cụ! Cụ không có người nhà à?
– Tôi chỉ có mỗi mình.
– Lúc mới đẻ cụ có khóc ngay không?
– Tôi không biết. Bệnh nhân nói to.
– Đừng nổi nóng! Cụ mọc răng sữa lúc nào?
– Tôi đếch biết. Bệnh nhân la lên.
– Cụ biết lẫy, biết bò, biết ngồi lúc nào?
– Ô hay! Làm sao mà tôi nhớ nổi!
– Thế cụ bú mẹ hay ăn sam?
– Đồ chết tiệt! Xéo! Cụ già la lớn.
Thầy giáo coi thi an ủi cô: “Em đừng ngại. Vạn sự khởi đầu nan em ạ”.
Cảm ơn Bạn ChanhCu nhá!
Trả lờiXóaChuyện vắn về nghề giáo ngành y còn nhiều, mình sẽ mổ cò tiếp hầu các bạn.
Trả lờiXóachanhcu
Trả lờiXóachanhcu wrote today at 1:24 PM
Thầy giáo tôi khá tài giỏi nhưng lại rất sợ những cô gái có các đặc tính băt đầu bằng chữ 'đ'. Thời trai trẻ thầy thường xuyên là giáo viên dạy giỏi, một cô sinh viên vừa đô vừa đẹp đã yêu thầy. Sau năm năm họ đã chia tay nhau vì cô có vẻ như hơi đần độn.
Khi thầy đã cứng tuổi thầy trở thành chủ nhiệm bộ môn tài năng, một cô giáo vừa đô vừa đảm được thầy yêu. Sau ba năm thầy đã chia tay cô vì càng ngày cô càng đen đúa.
Khi tóc thầy đã muối tiêu, thầy là một cán bộ lãnh đạo có uy tín, thầy vớ được một đám xộp vừa đô vừa đẹp vừa đảm nhưng lại đáo để.
Thầy là một người hâm mộ bóng đá nhưng rất it khi được ra sân vì vợ thầy đã biếu thầy hai quả bóng để tâng hứng khi thầy cần thi đấu.
Hôm ấy thầy muốn đi tham dự một trận bóng đá, trong lúc vợ đang ngủ, thầy khóa cửa lẻn đi, nhưng bà vợ vùng dậy lườm chồng ý như muốn nhắc lại một câu cửa miệng của bà:"Việc gì phải đi đâu, ở nhà không có bóng hay sao ?". Thầy miễn cưỡng mở cửa vào nhà nhìn hai quả bóng cũ mèm đã xuống hơi không còn tâng hứng được nữa.
Giai tài giai sợ vợ. Chẳng sai bao giờ.
Hàng lỡ mốt
Trả lờiXóaCuộc sống thời bao cấp nảy sinh lắm chuyện nực cười. Hãy cho tôi kể lại chuyện này:
Nhân ngày Nhà Giáo, Mậu Dịch Quốc Doanh phân phối cho chúng tôi một số mặt hàng. Mỗi người chúng tôi được mua một thứ nhưng phải bắt thăm. Ai bắt được cái gì phải mua cái ấy.
Kết quả bắt thăm khá khôi hài. Ông giáo già vớ được năm miếng vải xô vệ sinh phụ nữ, cô gái trẻ bắt được hai lưỡi dao cạo râu, bà góa được mua một tá bao cao su tránh thai, anh chàng độc thân trẻ được một gói tã lót cho trẻ sơ sinh.
Riêng thầy giáo trợ giảng gặp may. Thầy được mua một cái quần ngoại. Nhưng sau đó nó đã đem lại cho thầy biết bao phiền toái.
Một lần thầy diện cái quần mới ấy đi đến trường. Anh công an chặn thầy lại và nói:
- Không được mặc quần ống loe. Anh là một người càn quấy. Rồi anh công an này xẻ dọc cả hai ông quần ấy của thầy.
Lần khác, thầy mặc cái quần ấy đã vá đến bệnh viện. Đội Cờ Đỏ ngăn thầy lại và nói:
- Không được mặc quần ống tuýp. Anh là một con người chậm tiến. Rồi các đội viên Cờ Đỏ xẻo phăng cả hai ống quần ấy của thầy.
(ST)