..


CHÀO CÁC BẠN GHÉ THĂM BLOG CỦA ĐOÀN LHSBUL 69'




Cảm ơn Bạn thăm Trang Blog
của Lưu học sinh học tại Bulgaria khoá 69-75!

ДОБРЕ ДОШЛИ В САЙТА НА БИВШИТЕ ВИЕТНАМСКИ СТУДЕНТИ В БЪЛГАРИЯ 1969-1975Г!


Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Cho và nhận


    1. Cho và nhận
    Có anh nhà giàu đi trên đường bỗng gặp đôi giày cũ và rách ngay trước mặt anh nhà
    giàu nhìn sang bên cạnh, dưới ruộng, anh nông dân nghèo đang chăm chỉ làm việc.
    Bỗng anh nhà giàu nghĩ giấu đôi giày để đùa anh nông dân nghèo, nghĩ sao là làm
    vậy, đang tìm chỗ giấu đôi giày thì bị ông cụ bên đường phát hiện.




     
    - Cháu làm gì đấy? Ông cụ hỏi.
    - Cháu chỉ đùa anh nông dân kia bằng cách giấu đôi giày rách này xem anh ta có
    phản ứng thế nào? Anh nhà giàu vội thanh minh.

    Ông cụ chỉ mỉm cười và nói ''Cháu có rất nhiều tiền, có rất nhiều trò vui để làm sao
    cháu nỡ lòng nào đùa với anh nông dân nghèo chứ? Chi bằng cháu hãy thử để mỗi
    chiếc giày đồng tiền xem anh nông dân sẽ phản ứng ra sao? Anh nhà giàu nghe có
    vẻ có lý vội để vào mỗi chiếc giày một đồng tiền vàng và lấp vào gốc cây bên cạnh.
    Khi mặt trời khuất bóng anh nông dân nghèo dừng tay cuốc trở về nhà, bỗng thấy
    trong mỗi chiếc giày có đồng tiền vàng anh nông dân nghèo nhìn xung quanh không
    có ai rất đỗi vui mừng anh nông dân nghèo quỳ xuống đất mà vừa vui sướng, tay lau
    nước mắt trên gò má vừa nói.

    - Con cảm ơn trời, có 2 đồng tiền vàng này thì người vợ đang ốm đau và những đứa
    con nhỏ của con có tiền đong gạo tối nay...

    Từ đằng sau gốc cây anh nhà giàu không khỏi cảm động và vui khi đã giúp được
    anh nông dân nghèo.
    Ông cụ liền nói ''Cháu thấy chưa, niềm vui thật sự khi ta giúp được người khác. Sự
    cho đi cũng là nhận về niềm vui cho chính mình".
    Trong cuộc sống của chúng ta có bao giờ chúng ta đã nhìn lại những gì đã làm. Cho
    đi là nhận về những niềm vui khi ta có thể chia sẻ với những người khó khăn hơn ta
    rất nhiều. Cho và nhận là giá trị tốt đẹp của cuộc sống con người xây dựng được,
    duy trì sự sinh tồn của loài người trong xã hội ngày càng nhiều biến động, những
    vật chất được đặt lên hàng đầu và sự chia sẻ dần quên lãng.

    2. Cuộc sống là chuỗi móc xích

    Pho tượng đất cựa mình trong cái nắng oi bức, ngắm nhìn con người đang vui vẻ
    hàng ngày đi qua dưới chân mình, pho tượng đất cầu xin với phật mong được hóa
    kiếp con người vì thấy cuộc sống làm tượng đất nhàm chán quá.

    Phật mỉm cười và nói ''con đã suy nghĩ kỹ chưa?''. Pho tượng đất đồng ý liền, Phật
    liền biến pho tượng đất thành người và đưa anh ta đến đoạn dây mắt xích to và bảo
    anh ta đi hết đoạn xích ấy thì thành người. Anh ta nhìn đoạn xích to và nghĩ thừa
    sức có thể vượt qua nó. Và tự tin bước lên đoạn dây xích, đi được 1 đoạn bỗng
    chân tụt vào vòng mắt xích ấy, anh ta hét to lên.

    - Sao đoạn xích lại giữ chân con lại vậy?

    - Phật trả lời ''đó là tham vọng của con đang giữ con lại đó'', đi thêm đoạn nữa anh
    ta thấy cô gái rất ư chi xinh đẹp vội chay theo cô gái bỗng mắt xích nắm chặt chân
    anh ta làm anh ta đau đớn thét gào.

    - ''Vậy đây là đoạn xích nào?''

    Đoạn xích lên tiếng ''ta đoạn xích nữ sắc''.

    Anh ta sợ quá vội chạy nhanh hơn nhưng cuối cùng vẫn vấp ngã lần này anh ta hét
    lên

    - ''Giờ thì là gì đây?" Chiếc xích lên tiếng ''ta chính là vòng ham muốn...''

    Lần này anh ta thấy con đường làm người nhiều đau đớn mà không có thú vị vội
    thưa với phật cho mình về làm tượng đất như ban đầu sướng hơn.

    Phật liền nói ''con sao nản chí vậy? Niềm vui và hạnh phúc con người đó là chính là
    những thành quả sau những thất bại để có được, nếu con nản chí nhanh như vậy
    con không bao giờ có được những hạnh phúc bất tận ấy. Con hãy suy nghĩ chín
    chắn đi rồi hãng trả lời ta''. Không cần suy nghĩ anh ta liền nói ''con muốn trở về
    làm tượng đất", và điều đó thành hiện thực. Đêm ấy mưa to đất tan ra và anh ta sợ
    hãi cầu xin phật cho anh ta làm người nhưng đã quá muộn.

    Trong cuộc sống không phải mọi khó khăn là không thể giải quyết được, thất bại
    cũng làm cho con người thêm trưởng thành và để rồi khi trải qua những gian nan ấy
    ta biết thế nào là hạnh phúc của cuộc đời mình hơn là những thành quả ta có. Quan
    trọng là chúng ta biết ''mỉm cười với cuộc sống'' thì cuộc sống luôn mỉm cười lại với
    chúng ta mà thôi.

    3. Cửa sổ

    Hai vợ chồng nhà kia đang ở thành phố đông vui nhộn nhịp họ quyết định chuyển
    về nông thôn ở, tuy có xa chỗ làm hơn nhưng nơi ở mới rất thoáng đãng và yên
    bình. Người vợ phàn nàn nơi đây không ồn ào, đâm ra chán nản còn người chồng
    thì vô cùng thích thú. Bỗng người hàng xóm bên cạnh thấy chủ nhà mới liền ra
    chào.

    - Chào anh chị, anh chị mới chuyển đến đây ạ?

    - Dạ vâng, chúng tôi mới tới đây hôm nay, có gì chị chỉ bảo với. Người chồng khiêm
    tốn trả lời, trong khi đó cô vợ đang khó chịu trên mặt.

    - Anh chị có cần tôi chuyển đồ giúp không? Người hàng xóm nói.

    - Dạ không chúng tôi thuê trọn gói nên không cần, cảm ơn chị nhiều lắm, người
    chồng trả lời.

    Đêm ấy trời mưa, hai vợ chồng cùng bên nhau trong ngôi nhà mới, không khí thật
    thoáng đãng, trong lành. Sáng hôm sau khi ánh mặt trời lên cao chị nhìn ra cửa sổ
    và gọi chồng.

    - Đó có phải người hàng xóm hôm qua không anh? Khiếp...

    - Sao em? Người chồng nhìn ra cửa sổ và hỏi.

    - Anh thấy bà ta giặt chăn không? Chăn màu trắng mà không giặt xà bông để đen
    nhẻm như vậy mà đem phơi trước cửa nhà mình. Đúng là ''thấy sang vác quàng làm
    họ''.

    Anh chồng nói ''em đừng nói oan cho người ta''.

    Hôm sau chuông cửa vang lên cô vợ ra mở cửa và ngạc nhiên khi thấy người hàng
    xóm đang mang giỏ hoa quả sang cảm ơn vì hôm qua người chồng đã mang túi bánh
    biếu nhà mình. Cô vợ vào nhà và nhìn cửa sổ lần này cô vợ nói ''anh nhìn xem hôm
    nay cái chăn ấy đã trắng hơn hôm qua đấy chưa? Nhưng sao nhanh vậy? Anh chồng
    liền trả lời ''bởi anh đã lau sạch kính cửa sổ nhà mình vì trận mưa đã mang những
    bụi bẩn làm hoen ố cửa nên em mới thấy thế đấy''. Cô vợ dường như hiểu thâm ý
    của chồng mà rất lấy làm xấu hổ.
    Cuộc sống tốt đẹp khi chính chúng ta có cái nhìn thân thiện đừng nghĩ đó là đen tối
    hay xấu thì mọi sự vật cũng sẽ biến đổi như những gì chúng ta nghĩ và nhìn nhận.

    3 câu chuyện mà tôi viết đây cũng là những điều cơ bản trong cuộc sống chúng ta
    đang cần và nó cũng là cách chúng ta biết vươn lên với chính số phận của mình,
    nhân ái, thân thiện, chia sẻ cũng là cách chúng ta chọn lấy hạnh phúc ''cho đi là
    nhận về những hạnh phúc bất tận''.

    Được viết bởi: Nguyễn Nga

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét