Chẳng có nghĩa lý gì chuyện nàng bao nhiêu tuổi. Nàng không buồn nhớ về tuổi thanh xuân, vì nó chứa đầy những bất ngờ, mà bất trị nhất là nàng còn trẻ như mùa đầu tháng Chín. Nàng vô tư như mùa hè Digan trong lứa tuổi của mình. Nàng đẹp như hoa cúc và nồng men say như rượu nho, dù mới đây vẫn chỉ là quả nho trên luống.
Người phụ nữ mùa thu ấm áp và chân thật. Nàng biết mình muốn gì và quan trọng hơn, biết cách để có được nó. Nàng hoàn hảo, bởi vì không có gì khiến nàng sợ và dừng lại. Nàng đã chạy qua mùa xuân và đốt cháy thật lâu trong mùa hè tươi đẹp của mình. Nàng có những kỷ niệm mà có thể chốt lại trong một bài hát. Nàng đã được vẽ, đã bị từ chối, đã được hôn và đơn giản là nàng đã được yêu.
Trẻ con vẫn như món quà mà khi mở ra thấy hồi hộp, ngạc nhiên và thích thú. Đôi khi nàng cảm thấy mạnh mẽ như trái đất hùng vĩ, và giây phút sau lại chập chững trong thế giới cảm giác. Chưa bao giờ nàng thấy tin vào bản thân hơn thế. Nàng đọc tất cả các chuyện cổ tích. Gặp rất nhiều các chú ếch trước khi được hôn hoàng tử. Đôi khi nàng tỉnh dậy sau giấc ngủ trăm năm, chỉ để khám phá ra rằng vẫn có vòng tay để ôm hôn.
Người phụ nữ mùa thu rất khó buồn, nhưng khi đó đôi mắt nàng đẫm lệ. Tất cả bạn bè lo chuẩn bị cho một mùa đông dài, còn nàng vẫn ù ù cạc cạc (như có dế trong tai). Nàng là mùi hương của gió, của mưa và hạt dẻ, vẫn còn nóng bỏng – như lời ước hẹn. Nàng có đôi mắt của tháng Chín và trái tim một cô gái. Nàng chỉ tin vào những ai tô điểm nàng trong vàng. Bởi vì nàng đã trả mọi thứ bằng linh hồn của mình.
ЖЕНАТА ЕСЕН
Няма значение на колко години е всъщност. Тя не тъгува за младост, защото е пълна с изненади, от които най-непокорната е, че тя е млада, като началото на септември. Тя е безгрижното циганско лято на възрастта си. Красива като хризантема и опиваща, като вино, което доскоро е било само грозде в лозниците.
Жената – есен е топла и сбъдната. Тя знае какво иска и още по-важното, че знае как да го получи. Тя е съвършена, защото нищо не може да я уплаши и спре. Тя е претичала своята пролет и дълго е горяла в красивото си лято. Има спомени, които може да заключи само в една песен. Тя е рисувана, тя е отричана, тя е целувана и просто обичана.
Децата и са подарък, който все още разгъва с вълнение, удивление и възторг. Понякога се чувства могъща като земята, а в следващият миг прохожда в света на сетивата. Никога не е била по-сигурна в себе си. Прочела е всички приказки. Срещнала е много жаби, преди да целуне принца. Понякога се събужда като след стогодишен сън, само и само да открие, че има още ръце за прегръщане.
Жената есен трудно тъгува, но тогава валят дъждове от очите й. Всичките и приятели се готвят за дълго зимуване, а тя все още си има щурец в ухото. С последното ято е изпращала надеждите си, присвивайки очи, да не видят децата и. Събира вести от тях, като пера по земята. Тя е ухае на вятър, на дъжд и на кестени, още горещи – като обещание. Има очи на септември и сърце на момиче. Тя би повярвала само на онзи, който ще я оцвети в златисто. Защото за всичко е платила с душата си.